Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Vị ngọt của Xoài Xanh - Kì 2: Xoài Xanh ăn mãi có ngọt không nhỉ?

Go down

Vị ngọt của Xoài Xanh - Kì 2: Xoài Xanh ăn mãi có ngọt không nhỉ?   Empty Vị ngọt của Xoài Xanh - Kì 2: Xoài Xanh ăn mãi có ngọt không nhỉ?

Bài gửi by cungayngo Wed Jun 30, 2010 12:01 am

Sau lời thú nhận bất ngờ ngày hôm ấy, mọi thứ
dường như vẫn chẳng có gì thay đổi. Xoài vẫn ngủ đều đặn trong giờ sinh
hoạt. Nó với Hiểu Anh nói chuyện vẫn theo cái kiểu “tưng tửng” như cũ...


[size=12]
5.
6h sáng và điệp vụ vừa nấp vừa rình của Bí Ngô.





Đống
sổ Đoàn khỉ gió làm tôi mới sáng ra 6h đã phải lọ mọ đến trường để
làm rồi!










Phù,
may quá, xong rồi!







“Con
heo Hiểu Anh chết tiệt! Tao đã nhắc
đi nhắc lại là 6h sáng nay đến làm sổ Đoàn cùng tao rồi mà giờ vẫn chưa
thấy
bóng dáng đâu!” – Nuốt cục tức xuống họng để lát còn xả khói vào mặt nó
cho bõ,
chứ giờ làm nhảm một mình chỉ tổ hao calo, tôi xếp gọn đồ đạc lại, khóa
cửa
phòng học rồi bò xuống căng tin.







Cha
mẹ quỷ thần ơi! Tôi
tròn mắt nhìn về phía nhà xe. Nam mô a di đà phật! Không ngờ cũng có
ngày Xoài nó đến trường trước giờ đánh trống lần 1. Thiện tai, thiện
tai! Tôi
chớp mắt mấy lần, toan mở miệng gọi thì…







A! Con
heo Hiểu Anh giờ mới vác
xác đến! Mày giỏi lắm! Tôi mà không kéo ngược tai nó lên
thì thật không phải với bản thân! Đang định hùng hùng hổ hổ đi lại gần
thì thấy tiếng hai đứa nói chuyện với nhau. Tôi quyết định đánh bài nấp:







·
Cậu đến trường sớm vậy làm gì?
Mặt Trời
hôm nay mọc hướng Nam hay hướng Bắc vậy? – Hiểu Anh châm chọc.



·
Con quạ đen nhà cậu! Tránh ra cho
tôi nhờ!
Mới sáng ra đã gặp. Thật là xui xẻo.
– Xoài quạc lại.



·
Ai là quạ chứ? Sao mới sang ra
cậu đã muốn
gây sự với tôi vậy? – Hiểu
Anh cau có. “Thằng ngu này! Con gái nhà người ta mới nói vài câu mà đã
như khỉ
phải ớt rồi!” – Tôi than thầm.



·
Tôi không gây sự với cậu! Cậu
tránh ra
cho tôi nhờ! – Xoài khó chịu.



·
Cậu rơi đồ gì trong nhà xe à? Để
tôi tìm
phụ cho.



·
Tôi chả rơi gì! Tôi tìm xe tôi.



·
Cái gì? Hôm qua cậu quên không
lấy xe về à?
Đầu óc cậu để đi đâu vậy?
– Hiểu Anh rên lên. “ Thằng ngu hết thuốc chữa này!” – Tôi ngao ngán
nghĩ. Cưa
cẩm con gái nhà người ta với cái tốc độ sên bò còn nhanh hơn thế này thì
chắc
phải đến lúc tôi có cháu nội rồi mất!



·
Bây giờ cậu rõ rồi thì đi chỗ
khác dùm
tôi. –
Xoài mặt ửng hồng
vì nãy giờ phải chạy mấy vòng quanh nhà xe, lại thêm một cái đuôi cứ lảm
nhảm
sau lưng, thì thật không hết hơi mới lạ. – Tôi
cảnh cáo cậu, cậu đừng có đi theo tôi nữa!




·
Tôi chỉ có ý tốt muốn tìm giúp
cậu mà. –
Hiểu Anh nói, vẻ đáng thương. Haiz,
tôi thật không ngờ Hiểu Anh mà tôi quen mười mấy năm mà cũng có lúc biết
hạ
mình vì con gái cơ đấy!



-----------------------



[Tua
lại… Roẹt roẹt…]



Lớp
mẫu giáo 5 tuổi,



·
Hiểu Anh, cái phiếu bé ngoan này
cô đưa
cho tớ trước mà! – Một đứa
con gái bé xíu, mặt mũi tèm lem nước mắt chạy đến níu tay Hiểu Anh.



·
Của cậu kia cơ mà. – Hiểu Anh chỉ ra cái
phiếu khác ở trên
mặt bàn.



·
Nhưng tớ thích hoa hồng cơ. Huhu. – Con bé khóc òa ra.



·
Uyên còi, để tớ đổi cho. – Bí Ngô chạy lại và
đổi cho con bé cái
phiếu hoa hồng của mình. Nó nín khóc liền.



·
Hiểu Anh, cậu không thể nhường
cho con
gái được à? – Bí Ngô nạt
Hiểu Anh.



·
Sao cứ là con trai lại phải
nhường cho
con gái chứ? – Hiểu Anh
quặc lại.



[Cut]



-----------------------



Sau
một lúc tranh cãi chán, Xoài để mặc Hiểu Anh bám theo sau lưng mình.



·
Cậu đi quanh cái nhà xe này 10
vòng rồi đấy! – Hiểu Anh than thở.



·
Cậu lên lớp đi, sắp trống vào giờ
rồi đấy.
– Xoài vừa đi vừa nói.



·
Cậu lên thì tôi lên.



“A,
Hiểu Anh, hay lắm!” – Tôi thầm tán
thưởng thằng bạn.



·
Vậy thì tôi mặc kệ cậu!



Lúc
cả hai đứa đang hướng về phía
phòng bảo vệ để hỏi thăm thêm, thì trống đánh.







“Á
chết rồi!”, ban nãy đi tôi khóa cửa
lớp. Thế là vội vội vàng vàng ba chân bốn chẳng chạy về và… đón nhận
hàng trăm
ánh mắt hình viên đạn. Huhu. Tôi đâu có muốn thế!







[…]







Tiết
2 tôi mới thấy hai đứa lên lớp. Tôi lại gần chỗ Hiểu Anh trêu:







·
Hai cô cậu giỏi lắm, dám rủ nhau
cùng bỏ tiết!



·
Tao biết mày sẽ nghĩ cách giúp
bọn tao
xoay xở mà!



·
Tao không từ bi đức độ vậy đâu!



·
Mày bảo cô chủ nhiệm thế nào? – Haiz, con heo này,
chưa gì đã lật bể
mánh tôi rồi!



·
Tao bảo cô là… nhờ 2 đứa chúng
mày làm hộ
sổ Đoàn. –
Grừ, vẫn “cú
vọ” vụ ban sáng!



·
Cảm ơn mày. Nợ mày một chầu kem
là được
chứ gì?



·
A, không được đầu độc tao, tao sợ
béo lắm!
Hehe! Thế tìm được xe cho Xoài chưa?



·
Sao mày biết?



·
Vớ vẩn, tao quen mày bao nhiêu
năm rồi? –
Quên mất, lại để nói hớ nên tôi vờ
đánh trống lảng.



·
Chả liên quan. Tìm thấy rồi. Bác
bảo vệ dắt
hộ về nhà bác để tạm. Thế là bọn tao đa tạ “công ơn Trời biển” của bác
bằng
cách… quét nhà xe hai tuần.



·
Mày tấn công con bé ác liệt thế!



·
Nói linh tinh. – Hiểu Anh đỏ mặt.



·




Thằng
bé trông thế mà ngây
thơ lắm!








6.
Cuối cùng thì bà mối Bí Ngô vẫn phải ra tay và lời thú nhận
bất ngờ.





·
Hộc… hộc… - Xoài vừa chạy vừa
thét lên. – Bí Ngô, mày mà để tao bắt
được mày xem, tao
sẽ băm mày nấu chè bí ngô cho coi!!




·
Im lặng đi, hay mày muốn thành
salat xoài
đây? – Bí
Ngô kéo tay
Xoài lôi xềnh xệch trên cầu thang.



·
Bí Ngô chết giẫm! Bỏ tay tao ra
và nói rõ
xem là đang đi đâu đây?



·
Cứ đi rồi sẽ biết!



-----------------------







Haiz,
Bí Ngô thở dài, cuối
cùng thì nó vẫn phải ra tay giúp hai cái người này. Kế hoạch hai
tuần trực nhật của Hiểu Anh thất bại hoàn toàn.







Ngày
thứ nhất: 7h kém 15 Xoài mới đến.
Hiểu Anh đến sớm, nhưng lần lỡ chờ Xoài đến để “vừa làm vừa nói chuyện
cho
vui”. Kết quả muộn giờ, hai đứa không kịp làm, đành phải vác cái mặt mo
ra xin
lỗi bác bảo vệ, hứa hẹn đủ điều. Xoài lườm nó cháy mặt:



“ Cậu
đến sớm thì làm luôn chứng còn chờ
đợi gì?”.







Ngày
thứ hai: Trời mưa. Bác bảo vệ nhìn
hai chúng nó, hiền từ nói: “Trời mưa thì khỏi phải lau dọn đâu hai con.
Quét rồi một lát chúng nó đi xe ướt vào thì lại bẩn ngay ấy mà!”.







Ngày
thứ ba: Hôm qua Hiểu Anh xem
bóng đá. Sáng sớm mở mắt đã là 6h30, nó vắt chân lên cổ mà chạy. Đến thì
Xoài
làm xong xuôi hết rồi, nhìn nó thẫn thờ, chỉ vào xô rác và ngao ngán: “Việc của cậu đấy!”.







[…]







Nói
chung là dù có ngày
nào hai đứa may mắn làm cùng, Xoài cũng nhanh tay nhanh chân làm cho
xong, Hiểu
Anh vừa định mở miệng gợi chuyện đã bị: “Cậu tập trung làm giùm tôi cái!



-----------------------



·
Đến rồi. – Bí Ngô thở phào.



·
Rốt cục là cái gì thế?- Xoài bực bội.



·
Vào đi.



Trong
phòng Đoàn có Uyên còi, Hiểu
Anh và một vài người nữa đang ngồi quây quanh bàn hai cái bàn.








Sân
trường gió mát lồng lộng, nhưng
trong phòng họp,



Bất
chấp cái điều hòa khốn khổ
đang hoạt động hết công suất,




một cái đầu vẫn đang
ở trạng thái bừng bừng như lửa đốt.








·
Mày nói cái quái gì vậy Bí Ngô? – Xoài bất ngờ đứng
dậy, tiếng ghế đổ cọ
sát với sàn đá nghe chói cả óc. – Nhảy
nhót gì chứ? Tao cảnh báo lại với mày là tao không có dance sport gì
đâu!




·
Khoan nào! Đứa nào đã đồng ý với
tôi là sẽ
tham gia cùng tiết mục nhảy của tao?
– Bí Ngô bình tĩnh.



·
Tao tưởng là poppin’. Mày biết
tính tao
mà, đánh chết tao cũng không tham gia khiêu vũ đâu!



·
Nhảy cái gì mà chả là nhảy! Sao
mày cứ quát
tướng lên thế?



·
Tao nhắc lại với mày là tao không
tham
gia cái này đâu! Tao đi đây!
– Xoài đứng lên. Nó đi ra gần đến cửa thì nghe thấy tiếng Bí Ngô hét
lên:



·
Mày mà đi ra khỏi cửa, từ giờ
phút này
mày không phải bạn tao nữa!







Cả phòng
im lặng nhìn hai đứa
chúng nó.







1…







Hiểu
Anh nãy giờ tim đập thình thịch!







2…





“Má ơi, không phải
con nhỏ Bí
Ngô định tiền trảm hậu tấu mà quyết tâm ghép bằng được nó với Xoài thành
một
đôi luôn ấy chứ?” – Hiểu Anh chột dạ.



3…



“Trời
ạ, đau tim…!”



4…



5…







Đến
giây thứ 6, Xoài quay trở lại chỗ
cũ. Ok, Bí Ngô đã thắng khi đánh thẳng vào điểm yếu của nó. Trước giờ nó
luôn là đứa trọng tình nghĩa.








thực, Bí Ngô trong một khắc cuống
quá hóa liều. Nó nói xong mới thấy hoảng. Lỡ mà “con giun xéo lắm cũng
quằn”,
Xoài bỏ đi thật thì đúng là gậy ông đập lưng ông! Nó tự hứa với bản thân
sẽ
không bao giờ đùa với lửa nữa!







Bây giờ thì chúng ta bắt đầu nhé!” –
Giọng
Bí Ngô xóa tan bầu không khí căng thẳng. – “Đây
có thể coi là lễ hội lớn nhất của trường ta trong năm nay, không chỉ thu
hút học
sinh trong trường mà là cả các trường khác…




Tiết mục của chúng ta sẽ là mở màn cho hôm
festival Ngoại ngữ…




Và nhóm chúng ta sẽ gồm 3 đôi: …, Hiểu Anh
và Xoài.
”, nghe đến đây, Xoài giật mình, nhìn chằm chằm vào Hiểu
Anh, đúng
lúc bắt gặp cái lườm của Bí Ngô, cũng đành im thin thít, nhưng chợt nhớ
ra:



·
Thế còn mày đâu hả Bí Ngô?



·
Chưa nói hết, tao sẽ solo một
đoạn múa ngắn. – Bí Ngô đỏ mặt.



·




Không
hẹn mà gặp, cả Hiểu Anh
và Xoài cùng nhìn Bí Ngô với con mắt “không-thể-tin-được”.



[…]







Họp
hành chia việc xong, Xoài ra khỏi
phòng Đoàn đầu tiên. Hiểu Anh cũng đứng lên gần như ngay tức khắc.







Duyên
còi nhìn Bí Ngô, trong một
thoáng, nó hiểu ra sự tình. Bí Ngô nhìn nó, gật đầu
nhẹ.



-----------------------



·
Tôi thề là tôi không biết gì về
chuyện
này. –
Hiểu Anh đuổi
theo Xoài.



·
Ờ, tôi biết là do Bí Ngô, nhưng
sao cứ phải
là tôi chứ? Tôi không nghĩ là trong cái lớp ban D như thế này lại thiếu
con gái
xinh đâu!!



·
Cậu ghét dance sport thế cơ à? – Hiểu Anh hỏi.



·
Không.



·
Thế là vì sao?



·
Tôi ghét váy vóc và mấy thứ đồ
phiền hà của
tụi con gái.



·
Thế cậu có ghét tôi không? – Hiểu Anh đột ngột
đổi chủ đề.



·
Không. – Nó dừng lại một
chút, rồi lại bước tiếp.



·
Thế mà tôi cứ sợ cậu ghét tôi.



·
Sao tôi phải ghét cậu chứ? – Nó vừa đi vừa nói.



·
Tôi không biết. Nhưng…



·
Chuyện gì?







Hiểu
Anh bước nhanh để vòng lên phía
trước, quay lại nhìn thẳng vào mắt nó và nói:







·
Tôi luôn thích cậu và tôi muốn
cậu biết điều
này! –
Nói rồi Hiểu Anh
đi trước. Xoài sững ra một lúc lâu, rồi nói với theo:



·
Cảm ơn cậu.



Tuổi trẻ là mấy mà cứ đợi
cứ chờ?



-----------------------







Sau
lời thú nhận bất ngờ ngày
hôm ấy, mọi thứ dường như vẫn chẳng có gì thay đổi.
Xoài vẫn ngủ đều đặn trong giờ sinh hoạt. Nó với Hiểu Anh nói
chuyện vẫn theo cái kiểu “tưng tửng” như cũ, và đương nhiên, nó vẫn phũ
phàng từ
chối sự quan tâm của Hiểu Anh dưới một cách… hình thức. Nhưng, nó cũng
ngầm chấp
nhận sự xuất hiện của Hiểu Anh với tần suất dày đặc hơn trong cuộc sống
của nó.


Vị ngọt của Xoài Xanh - Kì 2: Xoài Xanh ăn mãi có ngọt không nhỉ?   0f6IchiRukiSidebysidebyHyohime






Hiểu Anh ở bên
và nhắc nhở nó
dịu dàng như gà mẹ chăm sóc gà con vậy. Cả cái trường này, có ai là
không biết
chuyện Hiểu Anh theo đuổi Xoài, được mấy đứa con gái là chỉ đơn thuần
ngưỡng mộ
nó, thay vì ngấm ngầm ghen tị, nói xấu nó sau lưng?






hiểu, và nó cảm động trước tấm lòng của Hiểu Anh. Chỉ là…








-----------------------



·
Sao mày lại chọn cái môn mà Xoài
thì quá chuyên
nghiệp, còn tao thì ngù ngờ như một thằng ngu vậy? – Hiểu Anh ủ rũ than
phiền với Bí Ngô.



·
Tao không hề biết là nó học dance
sport cả
mấy năm trời rồi, còn mày thì chẳng có một tẹo năng khiếu nào như vậy.- Bí Ngô thở dài. Nó
không ngờ sự tình lại
thành ra vậy. – Nếu không muốn bị
khớp,
tao nghĩ mày nên về tự luyện tập một mình đi.




·
Đành vậy! – Nó khuấy loạn cốc
sữa đậu nành và than
vãn!







[Tua
lại… Roẹt roẹt…]





Ngày đầu
tiên tập luyện, cả nhóm
được một phen tròn mắt, khi mà người hướng dẫn vừa bước thử một vài bước
cơ bản,
Xoài lặp lại y chang, và cực kì uyển chuyển.





Ngược
lại, Hiểu Anh thì lóng nga
lóng ngóng và lập bà lập bập như con vịt bị què một chân vậy.





Nhớ lại,
thật là hãi hùng…





[Cut]







·
Mày với Xoài vẫn thế à?



·
Ờ.



·
Không có tiến triển gì à?



·
Ước gì tao có thể nói với mày là
có.



·
Vạn sự khởi đầu nan mà! Cố lên! – Bí Ngô đập vai nó
và nói.



·
Ờ, câu này cho cả vụ nhảy nhót
kia nữa! –
Nó thẫn thờ.



-----------------------



Phòng
tập buổi chiều,







·
Sao cậu đến sớm thế? – Xoài bỏ cặp xuống,
quăng nhẹ xuống ghế.
Nó thấy Hiểu Anh đang tập lại khúc hôm qua.



·
Thế còn cậu?



·
Tôi vừa đi học về. – Nó cầm chai Coca
tu. – Chiều nay nóng dễ sợ.



Hiểu
Anh tắt nhạc rồi lại gần chỗ Xoài.



·
Lúc khát nước đừng uống đồ ngọt,
cậu sẽ
càng thấy khát mãi mà không hết đấy.
– Nó nói rồi đưa chai Lavie của nó cho Xoài. Con bé nhận lấy, nói đơn
giản:



·
Cảm ơn cậu.



·
Cậu nhảy đẹp thật! – Hiểu Anh ngồi xuống
bên cạnh nó.



·
Thể chất của tôi yếu hơn người
bình thường.
Từ nhỏ mẹ tôi đã cho tôi học ty tỷ thứ múa may, nhảy nhót, thể dục nhịp
điệu,…
của tụi con gái để rèn sức khỏe rồi. Thứ gì tôi cũng biết một chút,
nhưng
giỏi thì không. Cơ bản là tôi chẳng có tí hứng thú nào với nó. – Nó kể. – Còn bố mẹ tôi thì mở miệng ca cẩm về tủ quần
áo của tôi bất cứ lúc nào
có thể. Không chỉ quần áo mà hầu như mọi thứ: tóc tai, giầy dép, dáng
đi,…




·
Bố mẹ cậu muốn cậu giống một đứa
con gái
bình thường. – Hiểu Anh
nói.



·
Sao tôi lại không biết chứ! – Nó thở dài. – Ngày bé, mẹ tôi thay váy viếc cho tôi suốt
ngày, y như một con búp bê.




·
Đáng yêu. – Hiểu Anh xen vào.



·
A, tôi ghét nhất bị khen là dễ
thương hay
đáng yêu gì đấy!! – Xoài
cau có.





Hiểu
Anh cười thầm nghĩ: “Dù sao
thì cậu vẫn là con gái thôi, vẫn mắc bệnh để ý những cái nhỏ
nhặt không cần thiết của tụi con gái!”








7.Ai
bảo không có tiến triển chứ?







Buổi
tối,







Tôi
mở tủ lạnh, vớ bừa
chai nước táo cầm theo lên phòng rồi nằm dài ra giường.







Càng ngày Hiểu Anh
càng bộc lộ tình cảm với tôi một cách chẳng ngần ngại. Hôm nay, chai
nước
tôi uống xong vừa đặt xuống bàn, nó liền cầm lên uống tiếp, tự nhiên
không thể
tả, khiến cả nhóm mắt tròn mắt dẹt.







Sự
xuất hiện của Hiểu Anh trong
cuộc sống của tôi đường đột, nhưng nhẹ nhàng và vô cùng ân
cần. Tôi dám cá rằng bất kì đứa con gái nào mà trong hoàn cảnh này
thì không đổ mới lạ.







Hiểu
Anh quá tốt, quá chu
đáo! Nhưng chính vì vậy mà tôi càng phải thận trọng với bản thân. Một
lần với Gia Vũ là quá đủ!







Trời
ạ, nhức đầu thật! Thề có Phật
tổ làm chứng là tôi chưa bao giờ có ý định làm tổn
thương Gia Vũ như thế!







[Tua lại… Roẹt
roẹt…]







Đó là
một đứa con trai… rất xinh. Da trắng,
giọng cười cực kì đáng yêu. Thật sự không phải là nói quá tí nào, nhưng
bọn
con gái trường tôi, 10 đứa thì cá là ít ra cũng phải 7 đứa đổ vì Gia Vũ.








Đánh
chết cái bản tính hiếu thắng của
tôi đi, khi Gia Vũ nói thích tôi, tôi đã không ngần ngại nhận lời cặp
với nó.
Quả thực là tôi rất quý nó, nhưng trời ạ, chỉ như một đứa em trai thôi.
Tôi đã
không nhận ra điều ấy sớm hơn, và đến khi đã quá muộn, tôi nói điều đó
với Gia
Vũ và đề nghị chia tay.







Cặp
mắt vo tròn của nó lộ vẻ đau
đớn và đề phòng như một con chuột nhỏ. Và tôi nhớ câu cuối
cùng nó nói với tôi: “Cậu thật
lạnh lùng!
”.







[Cut]







Khỉ
thật, tôi không muốn lặp lại sai phạm cũ ấy.



Kì cuối: "Đau dạ dày"
cungayngo
cungayngo
Administrators
Administrators

Giới tính : Nữ 70
Points : 206
Reputation : 16
Birthday : 15/08/1990
Join date : 22/06/2010
Age : 33
Đến từ : Điện Biên
Job/hobbies : student/rap

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết